支持模糊查询,支持通配符和拼音查询, 帮助 。
疆域;领地。
引《后汉书·东夷传·濊》:“后以境土广远,復分领东七县,置 乐浪 东部都尉。”晋•陆机 《五等诸侯论》:“汉•矫 秦 枉,大启侯王。境土踰溢,不遵旧典。”《旧唐书·吐蕃传下》:“蕃 汉•两邦,各守见管本界,彼此不得征,不得讨,不得相为寇讎,不得侵谋境土。”宋 王安石 《上仁宗皇帝言事书》:“於是内修政事,外讨不庭,而復有 文 武 之境土。”
拼音:jìng tǔ
释义:疆域;领地。
["①地面上的泥沙混合物。如 ~壤。黄~。②疆域。如 国~。领~。③本地的,地方性的。如 故~。④民间生产的(区别于“洋”)如 ~方(民间流传的药方,亦称“偏方”)。⑤不合潮流。如 ~气。⑥未熬制的鸦片。如 烟~。⑦中国古代乐器八音之一。⑧中国少数民族,主要分布于青海省。如 ~族。⑨姓。"]详细解释
["①疆界,边界。如 ~界。国~。入~。出~。边~。②地方,区域,处所。如 无人之~。佳~。环~。身临其~。③状况,地步。如 ~况。顺~。逆~。困~。事过~迁。~遇。意~。"]详细解释
póu tǔ
huáng tǔ dì
huán jìng liú xíng bìng xué
tǔ dì găi gé yùn dòng
pēn shè hùn níng tǔ
tǔ gǒu
jiǒng jìng
shùn jìng
tǔ dì shén
cí jìng
sì tǔ
hăi tǔ
tǔ bīng
tǔ bào
xī tǔ
chǔ tǔ
tǔ gǔ
tóu zī huán jìng
sù tǔ
kā tǔ mù
zhōu tǔ
yǐn tǔ
tǔ shī
sān qīng jìng
tǔ kàng
zuò tǔ fēn máo
mèng jìng shè yǐng
ruăn chén tǔ
ruăn huán jìng
chéng shì huán jìng
shí máo jiàn tǔ
nì jìng shāng
xīn yóu jìng shēng
chóng qiān ān tǔ
tǔ răng shuǐ
dōng tǔ shān