支持模糊查询,支持通配符和拼音查询, 帮助 。
孤立的高山。
引唐•方干 《上杭州杜中丞》诗:“寒角细吹孤嶠月,秋涛横卷半江云。”宋•苏轼 《将至广州用过韵寄迈迨二子》:“大儿牧众穉,四岁守孤嶠。次子病学医,三折乃粗晓。”
["①幼年死去父亲或父母双亡。如 ~儿。遗~。托~。~寡鳏独(孤儿,寡妇,无妻或丧妻的人,年老无子女的人)。②单独。如 ~单。~独。~立。~僻。~傲。~茕(单独无依然)。~介。~身。~危。~芳自赏。~苦伶仃。~掌难鸣。~云野鹤(喻闲逸逍遥的人)。③古代帝王的自称。如 ~家。~王。④古同“辜”,辜负。"]详细解释
["◎山道。","◎山尖而高。如 ~岳。"]详细解释
gū yǒng
gū kǔ líng dīng
gū chéng
gū ào
gū yàn
gū lòu
xiăng gū
gū nǚ
gū qiào
gū tú
gū qīng
gū luán
gū tún
gū gěng
piān gū
xíng gū yǐng zhī
qiáo lù
qiáo nán
gū zhōu
gū xīng
gū pèi
gū nán guă nǚ
gū zhào
gū chén niè zǐ
gū zhì
gū sāi
gū jùn
gū sà lí
gū zhú chéng
měng gū tíng de
gū ào bù qún
gū dú zhōng shēng
zhī fèng gū huáng
gū chéng huí tiān
tuō gū jì mìng
yī qiāng gū yǒng